Sunday 7 February 2021

Chuyện phiếm đạo đời đọc trong những ngày có đại dịch Covid 19 06/8/20

 

“Đêm Chớm Ngày Tàn”

“Đêm chớm ngày tàn, theo tiếng xe về, lăn về viễn phố
 “Em hỡi sương rơi, ngoài song đêm hạ, ôi buồn phố xá
  “Hoang liêu về chết tha ma, tiếng chân gõ guốc xa xa
     “Người xa vắng người, người xa vắng người...
             
(Thơ: Cung Trầm Tưởng - Nhạc: Phạm Duy)

 

Ôi thôi! là “Nỗi buồn phố xá hoang liêu về chết trong ta” và trong nơi người, cả một đời!

Ối chà, là “tiếng gõ guốc xa ca, người xa vắng người!” Những xa và vắng nhiều thế hệ trong đó có cả tôi và nhiều người. Cũng dễ hiểu.

 

Hôm nay đây, người người vẫn cứ xa và vắng nhau vì mãi sống kiểu “bên ni bên nớ”, lại cảm nhận chuyện “sương rơi ngoài song đêm hạ” hoặc “hoang liêu về chết trong ta”, cả hồn mình lẫn hồn người, trong đời.

 

Hôm nay đây, dịch Côrôna vi-rút cũng đã, đang và sẽ còn giết ta và nhiều người không chỉ mỗi thân xác yếu mềm thôi, mà cả tấm lòng nhân hậu vốn là sở trường của tôi, của bạn của nhiều người trong thánh Hội của Chúa.

 

Chẳng thế mà, tác giả nọ còn gióng lên lời tra hỏi nghe qua đã thấy sợ, vì nó cứ luẩn quẩn trong đầu người đọc, mãi không thôi. Lẩn cẩn chỉ một câu hỏi giản đơn như bậc thày ở xứ người từng viết lên cuốn sách có đầu đề là “Did Jesus exist” (Phải chăng “Đức Giêsu từng hiện hữu?”) Nghe hỏi, người viết thấy như có lời ca mà nghệ sĩ cứ hát mãi, những lời rằng:     

 

“Em có nghe rồn rã bước ai vất vả bóng ai chập chờn?
Hồn ai cô đơn tìm về ấm cúng
Em có nghe bi ai tình ai ấp úng
Thương ai lạc loài, ăn mày xán lạn ngày mai
Đêm ni ai say đất lở, em ơi có nghe rạn vỡ
Vạn mảnh ly tan theo chuỗi cười.
Bên tê thành phố tráng lệ
Giai nhân nằm khoe lõa thể
Bên ni phố vắng ôi lòng ngoại ô.

Em có nghe hồ như bước ai gõ nhịp bước ai giang hồ?
Hẹn ai bên ni dài in ngõ cũ
Em có nghe bên ni lạnh như bên nớ?
Phút giây chia lìa, trong lòng vẫn phải đèo mong
Hai tâm linh giam kín lại
Bấm đốt ngón tay chờ đợi
Chờ ngày con thơ, thơ cũng ra đời
Em ơi ngoài kia liếp ngỏ
Sương rơi ngoài song khép hở
Bên trong kín gió ấm ơi là tình.”

(Thơ: Cung Trầm Tưởng- Nhạc: Phạm Duy – bđd)

 

À thì ra, đây là lời ngỏ cứ lan man, tản mạn trong đầu người đọc hoặc người viết, chí ít là khi tác giả lại cứ thanh minh rằng:

 

“Thực tế mà nói, Đức Giêsu không hề trở-thành nhân-vật lịch sử của thế kỷ 21 chuyên nói thứ ngôn ngữ của người Mỹ, Anh, Đức hoặc bất cứ nước nào khác. Ngài không nhất thiết phải là người Do-thái sống tại Palestine ở thế kỷ đầu đời. Ngài không giống chúng ta, thế nên nếu ta biến Ngài trở nên giống hình ảnh của ta tức là ta đã biến Đức Giêsu hiển hiện trong lịch sử nhân loại thành nhân vật do chính ta tạo ra cho mình vì mục đích nào đó của mình, thôi.

 

Đức Giêsu không nhận ra được con người của Ngài trong các bài giảng của ta hôm nay. Ngài chẳng biết gì về thế giới ta sống. Ngài không theo tư-bản chủ nghĩa, cũng chẳng hề tìm hiểu thứ doanh-thương do ta làm chủ. Ngài không bao giờ hỗ-trợ chủ trương làm giàu hoặc tạo mẫu chính đáng trong cuộc sống của bất cứ ai. Ngài không tin vào hệ-thống giáo-dục tổng-thể, cũng chẳng bao giờ Ngài lắng nghe hoặc để tâm đến cái gọi là nền dân-chủ nào đó của con người . Ngài chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện đi nhà thờ nhà thánh ngày Chủ nhật. Ngài chẳng biết gì về hệ-thống an-sinh xã-hội, về tem phiếu, trợ cấp và/hoặc chủ-trương làm giàu cho nước Mỹ, hoặc về con số những người thất nghiệp cùng chính-sách di dân nhập cảnh. Ngài chẳng có bất cứ quan-điểm nào về việc cải-tổ thuế-má, chăm sóc y-tế/sức khỏe của dân thường ở huyện (ngoại trừ sự việc Ngài từng chữa bệnh cho người phong cùi, ghe lở) hoặc chính sách an-sinh xã-hội ở đâu hết.

 

Lâu nay, ta cứ ra điều hiểu rằng Ngài tỏ bày quan-điểm tư riêng về các vấn-đề luân-lý, xã hội từng làm cho con người đâm hư đốn, như chuyện: phá thai, hoặc quyền chọn lựa cách sinh sản khác biệt, hôn-nhân đồng tính hoặc hỗ trợ an-tử, mang bom đi đánh xứ người, vv…

 

Thế giới của Ngài đâu có là thế-gian trong đó chúng ta sinh sống. Điều Ngài bận tâm cũng chẳng bao giờ là điều mà mọi người từng để ý. Và trớ trêu thay, điều Ngài tin tưởng cũng chẳng là niềm tin tưởng của ta bao giờ hết…” (X. Bart D. Ehrman, Did Jesus exist, sđd tr. 334-335)                         

 

Cuối cùng thì, tác giả nói ở trên lại đã tạm thời đúc kết lập trường của ông, mà bảo rằng:

 

“Đức Giêsu là Đấng Siêu Phàm, vẹn toàn. Ngài tin có ác thần sự dữ và các thần ô uế đang sinh-hoạt trong thế giới hiện giờ. Ngài biết rất ít và có khi Ngài cũng chẳng hề biết tí gì về công việc mà Đế quốc La Mã từng làm. Nhưng, những gì Ngài am-tường và coi đó là sự dữ, như những gì do quyền-lực của ác-thần gây ra, trừ phi đó là thứ thần-quyền thời vị lai do Thiên Chúa đốc thúc ngang qua Đấng Thiên Sai do Ngài phái đến lại cũng không là niềm tin tưởng của ta. Ngài chẳng bao giờ đề xướng các quan-điểm chính-trị của ta bao giờ hết, dù ta có mở ra một tầm nhìn nào đó, khá hấp-dẫn…” (X. cùng một tác giả tr. 335-336)

 

Từ các nhận-định nêu trên, tưởng cũng nên đi vào thực tế cuộc đời người mà sống thật, hệt như Đức Kitô cùng các thánh đã và đang sống, cho đến nay. Sống thật và sống thực tế, như truyện kể được trích dẫn ở bên dưới, vẫn cứ bảo:

 

           

 

 

 

 

 

 

 

Thursday 14 May 2020

“Đoàn người tưng bừng về trong sương gió”




“Đoàn người tưng bừng về trong sương gió”
Hồn như đám mây trắng lững lờ
Giang hồ không bờ không bến
Đẹp như kiếp BôHêMiên”
(Lê Vỵ – Con Đường Vui)
(Rôma 12: 9-12)

“Con Đường Vui” nghe rất vui và rất đã do nhóm hợp ca của Hát Cho Nhau tập dượt để ra mắt với chủ đề “Jazzy Tiền Chiến”, để mọi người vẫn nhìn thấy ‘con đường vui’ dù đang đang có dịch Corona. Và phải chăng, đây cũng là là con dường đời ta đi tới? Hoặc, con đường nhỏ nghe nhiều dư âm, bao lời ca … yêu dấu? Từ ngàn xưa cho đến ngàn sau, những lời ca vui sung sướng vẫn được rao truyền “trên mái nhà” của mọi người, như Tin Mừng Lời Chúa còn đoan quyết mãi thôi. Lời đoan quyết, là đoan và quyết được rằng:

“Anh em hãy gớm ghét điều dữ, tha thiết với điều lành;
Hãy thương mến nhau với tình huynh đệ,
coi người khác trọng hơn mình;
nhiệt thành, không trễ nải;
lấy tinh thần sốt sắng mà phục vụ Chúa.

Hãy vui mừng vì có niềm hy vọng,
cứ kiên nhẫn gặp lúc gian truân,
và chuyên cần nguyện cầu…”
(Rôma 12: 9-12)

Lời nhủ khuyên “vui tươi” như thế vẫn là lời vàng ngọc mang nhiều âm vang thượng thừa như ca-từ còn hát tiếp:   

“Đoàn ta, vui bước trên đường mưa gió về
Còn nghe vang dư âm bao lời ca âu yếm
Đoàn ta tai lắng nghe hồn chinh chiến về
Đường xa, đi chưa quên bao thù xưa.

Ánh dương lên
Một đoàn thanh niên
Giục nhau đi từ khi nắng sớm
Lúc gió chiều về trong tiếng tiêu
Bóng ai còn in trên dường dài.

Đoàn người đi vượt rừng qua núi
Bước chân vui qua miền xa xôi
Kìa là đoàn người Việt Nam gieo thắm tươi.

Đoàn ta, vui bước trên đường mưa gió về
Còn nghe vang dư âm bao lời ca âu yếm
Đoàn ta tai lắng nghe hồn chinh chiến về
Đường xa, đi chưa quên bao thù xưa…”
(Lê Vỵ - bđd)


Quả là như thế. Đường đời, của mọi người đều thế cả. Tức có nghĩa: cũng “Giang hồ không bến, đẹp muôn kiếp” đấy thôi.    

Nhà Đạo mình, tuy không thấy kiếp “Bô-hê-miên” hoặc gì đó như mọi người dự tưởng, nhưng cũng là kiếp người đầy niềm vui như đấng bậc vị vọng từng xác quyết, ở bài sẻ chia bên dưới:

            “Sẻ và chia, là những san sẻ để chia cho nhau những lời rằng:
Tin Mừng của Chúa lâu nay dạy ta biết sống sao cho ra sống. Sống, giống như người đã được chữa lành rồi còn phục vụ. Sống, biết san sẻ mọi của cải vật chất cũng như tinh thần mình sẵn có, để rồi còn phục vụ hết mọi người. Bới, phục-vụ chính là niềm phúc hạnh, là tình thương yêu Chúa vẫn dạy mọi người thực hiện trong đời mình.

Sống phục vụ, là sống có ý-nghĩa. Sống có giờ nguyện cầu, suy tư và gần gũi Chú aqua mọi người. Sống như thế, mới có giờ để sẻ san mọi lời nói cũng như hành động với mọi người. Có sống như thế, người người mới có thể dựng xây, chữa lành và hòa gia3ihe61t muôn người. Sống như thế, là biết trăn trở, định hướng và chan hòa niềm vui nỗi buồn với người khác ở đây, nơi đó. Hết mọi thời.” (Đúc kết lời chia sẻ của các đấng bậc bấy lâu nay)
  
Cuối cùng thì, chia sẻ với nhau và cho nhau, là gửi đến và cho đi “niềm vui lớn” của mọi thời, như lời người kể câu truyện kể mang đầu đề “Mùa hè của cô bé mất gốc bên dưới:

Hà thắc mắc sao con trai Việt Nam thích ngụy trang tình cảm dưới lốt anh em làm gì.
Năm nay thời tiết thất thường, mới đầu hè trời đã trở nóng hầm hập suốt ngày. Grenoble nằm giữa những ngọn núi nên mùa đông cực lạnh và mùa hè thì phỏng da. Hà một mình vắt cái khăn tắm trên vai đi bộ đến hồ bơi. Tóc nó thắt thành hai bím làm khuôn mặt mười sáu nhìn như con nít Tây mười tuổi.

Vóc dáng trẻ thơ nhưng bạn bè ít ai biết Hà là đứa khổ tâm. Ba Hà vừa la mắng nó vì tội nói tiếng Việt sai be bét và lầm lì không chịu nói chuyện với bà nội. Hà không hiểu tại sao ba nó nổi giận khi nó trả lời: "Con vừa giặt tay cho bà xong". Ba cho nó là đồ mất gốc.

Hồ bơi đông nghịt người. Lớp đang vùng vẫy trong làn nước mát, lớp nằm xếp cá mòi trên bờ phơi nắng để có làn da nâu. Hà leo lên cầu nhún, nó dậm chân lấy đà cho cú rơi tự do vào lòng nước xanh lơ.

Lúc nghe tiếng "chủm", Hà mơ hồ mình vừa đè lên vật gì đó. Một anh chàng trồi lên ho sặc sụa. Hà biết mình suýt gây ra "án mạng" nên búng chân trườn xuống nước mất dạng. Nhưng đã trễ, nạn nhân chết hụt kịp nhìn thấy hai bím tóc màu đen nổi bật.

Sáng hôm sau Hà lại một mình vắt khăn trên vai đến hồ bơi. Bạn bè nó theo gia đình xuống miền Nam tắm biển hay du lịch nước ngoài hết cả. Con nhỏ Natalie đi Việt Nam. Nó hứa khi nào về sẽ đem cho cô bạn gốc Việt chưa một lần đặt chân lên dải đất này thật nhiều quà của xứ sở nhiệt đới.

Tụi bạn Tây rất yêu mến Hà vì nó sống động, học giỏi và thích thể thao. Tụi nó đặc biệt kết cái tên ngộ nghĩnh của Hà. Tên nó nghĩa là dòng sông nhưng khi phát âm theo tiếng Pháp tụi Tây không đọc chữ "H". Nhỏ Natalie nói: "Mỗi lần tao gọi mày từ xa, người ta tưởng ai đánh tao đau lắm vì cứ là kéo dài "A! A! A!". Bản thân Hà mỗi khi có kẻ nào la "A!", theo phản xạ nó quay lại vì tưởng có người gọi.

Đi học vui như thế nhưng về đến nhà Hà là một người ít nói, lơ đãng và ngơ ngác. Ba nó không biết tiếng Pháp ngoài mấy câu chào xã giao. Mẹ nó thì biết đếm để xài tiền nhưng khi coi truyền hình thì chỉ đoán già đoán non. Lúc Hà còn nhỏ, mỗi lần cần làm giấy tờ ba mẹ nó phải chạy vạy nhờ những bác Việt Kiều có học. Mấy năm nay đến phiên Hà phải giúp lại những người Việt sống không hòa nhập được vào xã hội bên này.

Tuy ngầm hãnh diện về tiếng Pháp của Hà nhưng ba mẹ nó luôn hổ thẹn về tiếng Việt của nó. Tình hình trở nên căng thẳng khi bà nội từ Việt Nam sang sáu tháng nay. Bà thủ thỉ đủ chuyện với Hà mà nó cứ lặng yên vô cảm khiến bà giận, bệnh tim tái phát. Hà thấy ngột ngạt nên tìm tối đa các lý do để được ở bên ngoài.

Nước mát làm cho Hà dễ chịu, nó lại vừa bị ba la tội lầm lì và không thân thiện với bà nội. Hà bơi hùng hục mấy vòng hồ mới dừng lại nghỉ

"Cô bơi giỏi quá". Một giọng nói vang lên sau lưng làm Hà giật mình. Anh chàng người Châu Á, chất giọng còn lơ lớ của người không sinh ra ở đây. Không hiểu sao Hà lại không thích những ai mắt đen, da vàng, mũi tẹt như nó. Natalie gọi đó là một mặc cảm trong tiềm thức, khó giải thích được. Hà lịch sự nói "cảm ơn" rồi búng chân lao vút đi.

Nhưng hôm sau rồi hôm sau nữa, suốt một tuần lễ, ngày nào đi bơi nó cũng bị gã trai Châu Á bám theo lân la làm quen. Nó dừng lại ở mức độ chào hỏi rồi vội vàng lặn mất tăm xuống lòng hồ sâu. Anh chàng đó bơi không siêu nên nên hay đứng xớ rớ chỗ nước cạn cùng đám trẻ con lau nhau. Anh ta phô thân hình không được cường tráng của người ít vật động. Hà cười thầm: "Đến đây để tắm chứ bơi cái gì!".

Bà nội thèm trái cây Việt Nam nên sai Hà ra siêu thị đầu phố mua ít loại. Bà dặn: "Nếu sầu riêng không quá mắc mua cho nội một trái". Hà nhăn mặt như đã nghe cái mùi khó chịu đó. Lần nào bà nội ăn nó cũng trốn vào toilette. Mỗi lần như vậy ba nó lại bực mình và gia đình lại xào xáo. Hà công nhận đó là một mùi đặc biệt, người thì thấy thơm lừng, kẻ bịt mũi buồn nôn. Còn frômage camembert Hà thích lại làm cả nhà nó lợm giọng chê là mùi... xác chết. Ba nó cấm tiệt không cho tha về nhà bất kỳ loại frômage nào trừ "con bò cười".

Hà thấy mình luôn bị chèn ép. Hà đến quầy trái cây nhiệt đới, sầu riêng đang khuyến mãi nhưng chắc chỉ nên mua thanh long thôi...
- Chào cô!

Hà ngơ ngác nhìn một anh chàng tóc đen trông quen quen. Nó đưa tay đẩy gọng kính suy nghĩ.

- Cô không nhớ tôi sao? Anh thanh niên nhỏ nhẹ:
- Ngày nào ở hồ bơi chúng ta cũng gặp nhau.
- À! Hà la lên ngạc nhiên. Thì ra là anh mấy bữa trước anh không mặc quần áo nên hôm nay nhìn khác quá!

Mấy người mua hàng đang đứng trong bán kính mười mét đều quay nhìn tò mò kẻ "mấy bữa trước không mặc quần áo gì". Hà biết mình "hố", anh chàng đỏ mặt lúng búng không nên lời. Hà vơ vội vài trái thanh long rồi nhanh chân chuồn ra quầy thu ngân. Giá đang ở hồ bơi nó đã tàng hình vào làn nước. Lần này anh chàng có vẻ quyết tâm làm quen nên đón đường nó trước cửa siêu thị.
- Cô người gốc nước nào vậy?
- Anh hỏi chi?
- Cùng là người Châu Á, tôi hy vọng chúng ta đồng hương. Tôi đến từ Việt Nam từ mùa thu năm ngoái để du học...
- Tôi quốc tịch Pháp, nhưng ba mẹ tôi người Việt!

Hà thấy rõ nét mặt vui mừng của anh sinh viên. Anh ta gần như đã nhảy lên vì không thất vọng. Trông anh thành thật đến tội nghiệp.
- Chúng ta nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nhé! - Vừa đề nghị anh liền thực hiện ngay
- Anh thèm nói tiếng mẹ đẻ quá!

Hà vẫn dùng tiếng Pháp, đối với nó đây mới là tiếng mẹ đẻ, nó cho anh sinh viên biết mình sinh ra ở đây nên không có khả năng trao đổi với anh bằng tiếng Việt nhưng nếu anh muốn nó sẽ giới thiệu... bà nội nó cho anh.
- Được! Nhà gần đây không? - Vẫn nói tiếng Việt với Hà, anh sinh viên hồ hởi - Anh tên Hải. Em tên gì? Có tên Việt không?

Hà dẫn Hải về giao phó cho bà nội. Hai người nhớ tiếng Việt cùng nhau nói không hết chuyện. Mẹ Hà đi làm phụ bếp ở nhà hàng về đem theo mấy món đồ xào ế bà chủ cho.

Anh Hải được mời ở lại ăn cơm. Anh ăn cật lực làm Hà nấu thêm cơm cho ba nó khuya đi làm ca về. Bà nội hài lòng nghe anh kể từ tám tháng nay chỉ lo học bù đầu làm luận án thạc sĩ nên không có thời giờ để giao tiếp với ai. Thèm món ăn Việt Nam, nhớ tiếng Việt và muốn tìm Việt kiều làm quen nhưng chưa có dịp.

Đến mười giờ, ba Hà đi làm về mà Hải vẫn chưa chịu từ giã. Mới nhìn qua mà ba Hà có cảm tình với anh sinh viên cao học ngay. Ba nói có một đề nghị làm Hà rụng rời:
- Ngay ngày mai cháu đến dạy tiếng Việt cho con nhỏ này. Cháu vừa biết tiếng Pháp vừa rành tiếng Việt dạy nó sẽ dễ. Sẵn ký túc xá hè đóng cửa để sửa chữa cháu cứ đến nhà bác ở, khỏi thuê chỗ khác làm gì mắc công!

Buổi học đầu tiên làm Hà lo sợ. Không phải nó ngán ông thầy từ trên trời rơi xuống mà sợ ba nó làm to chuyện nếu nó học không tốt.
- Em phải chịu khó nói tiếng Việt - anh Hải mào đầu. Anh biết em hiểu hết nhưng ngại nói vì sợ sai.

Hà bực bội đưa tay sửa gọng kính. Và như thói quen, những lúc thế này tự dưng nó... buồn tiểu. Hà đứng dậy dợm bước.
- Em đi đâu?
- Tôi muốn đi toilette - Hà cương quyết nói bằng tiếng Pháp.
- Nói tiếng Việt xem nào! Nếu không tôi không cho đi.
- Con muốn đi đái!

Ông thầy bật cười ngặt nghẽo làm Hà ngơ ngác nhưng nhịn không nổi. Nó vụt chạy đi. Lúc trở vào phòng học vẫn thấy thầy ôm bụng cười khùng khục.
- Tại sao anh cười! Hà khó chịu hỏi bằng tiếng Pháp, lần nào tôi nói tiếng Việt cũng có người cười hoặc tức giận.
- Sao em lại xưng "con" với anh? Lại còn nói "đi đái", nghe không hợp với một cô bé đeo kính cận sáng láng.

Bà nội ở phòng bên nghe ồn ào bèn sang giải quyết. Thầy vỡ lẽ, thì ra Hà chỉ hay gặp người Việt lớn tuổi nên có thói quen xưng "con", với tụi trẻ đồng trang lứa nó dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau cho nhanh. Còn từ "đi đái", quả thật hồi bé thỉnh thoảng ba vẫn gọi nó dậy "đi đái" mà!

Thầy biết dạy thế này gay go rất nhiều lần làm gia sư ở Việt Nam. Phải đổi phương pháp, không nên nóng vội, tốt nhất nên thân thiệt với họ trò "mất gốc" đã.

Thế là anh nói tiếng Pháp với Hà, đề nghị nó hãy tâm sự về mình để hai người thông hiểu nhau phần nào. Biết nó cũng thật sự muốn giỏi tiếng Việt để làm vui lòng cả nhà nhưng ba nó tánh cộc cằn chỉ thích lớn tiếng mỗi khi nó nói sai, anh Hải tội nghiệp cầm tay nó an ủi. Anh nói mình thông cảm cho hoàn cảnh những đứa trẻ bị hai nền văn hóa xâu xé như Hà.

Anh sẽ hết lòng giúp nó, miễn nó coi anh như một người bạn tốt. Những ngày hôm sau tình hình khả quan hơn, học trò đã chịu mở miệng nói chút chút. Nghe Hà ngọng nghịu, giọng lơ lớ, mặt hồi hộp sợ sai thầy vừa nén cười vừa cay mắt. Nhưng khi hai anh em vừa ra khỏi nhà để đến hồ bơi Hà trở nên tự tin và nói tiếng Pháp không cần xin phép. Anh Hải có vẻ thất vọng, thì ra học trò sợ phụ huynh hơn là thầy. Hà cười, hù dọa anh bằng tiếng Việt "ba rọi" của mình:

- "Toa" mà nói lại với ba con, con sẽ đè "toa" xuống đáy hồ đến lúc có những hột nước đi lên cho "toa" chết luôn!
- Em chứ không phải con, bong bóng nổi lên chứ không phải hột nước đi lên! Gọi bằng "anh" chứ không được "toa"...
Học trò không thèm nghe, nó đã búng chân lao vút đi trong làn nước mát để thầy đứng xớ rớ chỗ cạn với đám con nít ồn ào.

Thấy lố bịch với cô em Việt kiều, anh chàng lần lần vịn thành hồ tiến ra chỗ sâu. Một lực kéo bất ngờ làm hai "ống sậy" của gia sư nhấc bổng lên. Uống lưng bụng nước chàng sinh viên dở thể thao được Hà kéo vào.
- Em định ám sát tôi để khỏi phải học tiếng Việt nữa phải không? - Nạn nhân tức giận ho sặc sụa - Lần đầu tiên gặp em đã từ trên cầu phi thân đè tôi xuống đáy cầu một lần rồi.

Ngày mai ba Hà lái xe đưa anh Hải ra phi trường Lyon. Anh hứa vài năm sau lại sang để làm luận án tiến sĩ. Khi đó chắc Hà đã nói tiếng Việt rất giỏi và không cần gia sư nữa. Hà biết anh nói thế để khuyến khích chứ nó còn trật nhiều lắm. Mới hồi hôm qua thôi khi bà nội kể chuyện những tên tội phạm mua chuộc cảnh sát, nó thắc mắc: "Sao tụi nó phải mua con chuột của cảnh sát làm gì?"

Ba Hà dạo này bớt cục tính, ông nghe lời anh Hải chịu khó học tiếng Pháp. Bởi thật bất công khi trách con gái mất gốc trong khi bản thân mình không hòa nhập được vào xã hội mới sau gần hai năm sinh sống.

Đang ăn tiệc tiễn anh Hải về Việt Nam, mẹ Hà làm bể cái chén gây tiếng động trong nhà bếp, nó vào phòng ăn kể với cả nhà: "Cái chén té từ trên bàn xuống" làm thầy xấu hổ đỏ mặt.

Anh kéo nó ra sân sau trao một món quà nhỏ. Con gấu mập ú ôm trái tim đỏ thật dễ thương.
- Đây là tim của anh, tấm lòng của một người anh dành cho đứa em mình - Anh Hải lí nhí.

Hà thắc mắc sao con trai Việt Nam thích ngụy trang tình cảm dưới lốt anh em làm gì...
- Nhớ đừng có phát âm sai chữ tim thành...
- Biết rồi - Hà đỏ mặt nhớ lần nó kể bà nội bị bệnh "đau chim" làm anh Hải há hốc nhìn nó kinh ngạc. Sau khi cả hai hiểu ra, bật cười đau bụng, đến phiên bà nổi giận hai ngày.
- Sáng mai em đi học lại, con Natalie phone nói đem từ Việt Nam qua cho em một cái nón lá...

Đêm trở lạnh, những cơn gió mùa thu đã đến đem những chiếc lá vàng đầu tiên lìa cành. Hà nói giọng nuối tiếc một câu tiếng Việt văn chương đến mức làm thầy phải giật mình: "Mùa hè đáng nhớ đã trôi qua...".


Thế đó còn là tình-tự của những người sống trong đời, vẫn rất nhiều. Nhà Đạo ở khắp nơi, lại cũng không thiếu những người buồn nhiều hơn vui mỗi khi tiến bước lên đường, như ca-từ còn kể tiếp ở bên dưới:   

“Nào cùng lên đường lòng không vương vấn
Giờ đây khi xuân ấm chan hoà,
Lòng người tưng bừng vui đón
Mùa xanh thắm tươi huy hoàng.

Nắng trong vườn, nhảy đùa vờn hoa
Này du dương đàn chim đua hót
Gió qua cành còn vương khúc ca
Đâu đây niềm hân hoan tràn đầy
Đời quanh ta nồng nàn hương ý
Chúng ta hoà linh hồn thanh khí

Dùng tài làm cho muôn đời vui sướng hơn!
Nghệ sĩ! xuân mới đem đời tươi sáng về
Này nghe tương lai reo vang lời thơ ma tuý.
Nghệ sĩ! hăng hái vung niềm tin bốn bề
Cầm tay vui say sưa ta cùng ca...
(Lê Vỵ - bđd)

“Cầm tay vui say sưa ta cùng ca...” có thể và cũng sẽ là câu ca suốt một đời người của bạn, của tôi và của tất cả mọi người trong đó có ta.

            Trần Ngọc Mười Hai
            Mong sẽ cùng với mỗi người và mọi người
mang niềm vui đến với muôn người.